Nhà thơ Vũ Đình Liên (1913-1996) là 1 trong trường hợp biệt lập trên thi lũ Việt Nam. Bên cạnh hai công trình nghiên cứu và phân tích "Sơ thảo lịch sử vẻ vang văn học tập Việt Nam" (đồng tác giả với đội Lê Quý Đôn) cùng "Nguyễn Đình Chiểu - đơn vị chí sĩ yêu thương nước" thuộc xuất phiên bản từ năm 1957, thì vào 93 năm tuổi đời cùng 80 năm có tác dụng thơ ông chỉ xuất phiên bản duy độc nhất vô nhị tập thơ "Đôi mắt" năm 1975.
Bạn đang xem: Tại sao vội vàng tặng vũ đình liên
Sinh thời, giữa những lần tiếp chuyện công ty chúng tôi ở gác khói hương góc phố Bà Triệu - trằn Nhân Tông thân Hà Nội, đơn vị thơ Vũ Đình Liên hay kể về chuyện bạn kỹ thiếu phụ cầu Trò bằng nỗi lòng trắc ẩn. Theo ông, ước Trò được xây dựng từ năm 1697 nằm ở vị trí thôn Gia Hòa, làng mạc Phúc Hòa, thị trấn Phúc Thọ, tỉnh đánh Tây (nay thuộc Hà Nội). Vào dân gian bao gồm hai thần thoại cổ xưa về dòng cầu cổ này. đầu tiên là chuyện bạn nữ thần công chúa Ý Đức nhỏ vua Hùng Chiêu Vương độ trì vua è Thánh Tông tiến công đuổi giặc Nguyên Mông xâm lược. Vật dụng hai là chuyện tín đồ kỹ thiếu phụ tài hoa bạc mệnh, nhưng mà thi sĩ Vũ Đình Liên đã trở nên ám ảnh, hút hồn trong tiếng rứa ca vọng về trung ương thức, tạo cho ông mối cung cấp thi hứng viết buộc phải những câu thơ đầy cảm thông.
Nhà thơ Vũ Đình Liên cho biết: "Cuối năm 1972, tôi cùng mái ấm gia đình sơ tán lên huyện Phúc Thọ, tỉnh đánh Tây. Một hôm từ thị xã về, tôi cùng người các bạn địa phương đi qua cái cầu xi măng, mong khá dài. Hỏi người bạn, tôi được biết thêm cầu thương hiệu là cầu Trò cùng lai định kỳ của mẫu tên. Nguyên rất lâu rồi có cô bên trò đi hát đêm, sáng sủa sớm về qua lạch nước nhỏ thì gặp gỡ mưa gió, bị cảm ổm và chết. Dân làng mang chôn bên trên bờ ngòi cùng lập miếu thờ".
Dù người bạn kể chuyện một cách lạnh lùng nhưng đã để lại trong tâm địa nhà thơ Vũ Đình Liên niềm xót thương day dứt, như có một chiếc gai nhọn cắm sâu vào domain authority thịt chẳng sao nhổ được. "Ông đồ hiện đại" nghĩ mang lại số phận xứng đáng thương của rất nhiều người thiếu phụ nghèo khổ, gồm chút nhan sắc, bao gồm chút tài hoa đã buộc phải mang tài sắc ấy cài vui cho hồ hết kẻ quyền quí giàu sang, sau cùng phải chết một giải pháp đau yêu quý như Đạm Tiên vào "Truyện Kiều" của thi hào Nguyễn Du hay nữ Fantine vào "Những người khốn khổ" của văn hào Pháp Victor Hugo. Cùng sau nửa năm trằn trọc với mẩu chuyện thương trung khu về fan kỹ nàng yểu mệnh, đơn vị thơ Vũ Đình Liên sẽ viết nên bài bác thơ "Cầu Trò":
Đường về Hà Nội, cầu Trò quaNghe chuyện người xưa, dạ xót xa
Đêm tiệc ai say có tác dụng phách đổ
Mai sương người thấm lớp mưa sa
Hai manh xiêm áo, khôn ngăn giá
Nửa kiếp phong è luống rụng hoa
Ví phỏng Nguyễn Du còn bút lệ
Đoạn trường thêm mấy khúc bi ca.
Một mái chệch choạng năm tháng qua
Bên ước nắng dãi với mưa sa
Trăm năm ck chất oan hồn nặng
Nửa kiếp hờ hững ân ái xa
Thuở new trời nghiêng hồn xót nước
Chuyện xưa cành gãy khách hàng thương hoa
Cõi âm bừng dậy hơi dương ấm
Lòng bắt đầu tan hận xướng ca.
Và khi đơn vị thơ Vũ Đình Liên chép mang lại hai câu cuối bài bác thơ thiết bị hai "Tạ lòng fan biết đề xuất chi được - Phách ngọc gieo thêm một nhịp vàng" thì đột như thấy dưới ánh đèn khuya mờ ảo hình ảnh của một kỹ nữ giới yểu điệu ngồi bên trên chiếu hoa, nâng vơi hai mẫu dùi khởi đầu một nhịp phách nửa bi ai nửa vui ngỡ tiếng lệ rơi trên tà áo lụa, giờ đồng hồ ngọc rơi trên mâm vàng... Một không khí thơ liêu trai mang lại não lòng!
Quê gốc hải dương nhưng Vũ Đình Liên sinh sinh sống Hà Nội. Đỗ tú tài Trường bòng năm 1932, ông vừa học đh luật vừa đi dạy học kiếm sống tại những trường bốn thục, viết báo làm thơ, rồi từ bỏ đứng ra mở Báo Tinh hoa. Thời chín năm phòng thực dân Pháp, ông tham gia binh đao rồi quay lại nghề sư phạm, giữ một số chức vụ ở bộ Giáo dục, mang lại năm 1962 cai quản nhiệm Khoa Pháp văn ngôi trường Đại học tập Sư phạm tp. Hà nội để đào tạo và giảng dạy giáo viên làm chuyên viên tiếng Pháp cho những nước bạn.
Theo ông, giữa bên thơ và nhà giáo gồm mối liên quan mật thiết: "Lịch sử vn và nạm giới cho biết nhiều công ty thơ đôi khi là công ty giáo. Tình nhân ái trong thơ họ rất là sâu sắc, cao đẹp. Công ty thơ - thầy giáo mập của dân tộc bản địa là đường nguyễn trãi đã trọng điểm sự rằng: "Bui một tấc lòng ưu ái cũ/ Đêm ngày cuồn cuộn sóng triều đông". Tôi đi đâu cũng nghe fan ta bảo, không có nhà thơ nào trên thế giới nói người thương ái bởi hình tượng "sóng triều đông" độc đáo như Nguyễn Trãi".
Xem thêm: Mua gì biếu tết bố mẹ người yêu tạo ấn tượng tốt, nên tặng quà tết nào cho bố mẹ người yêu
Sáng 15/3 vừa qua, hội thảo khoa học tập “Xuân Diệu với văn hóa truyền thống dân tộc” vừa được tổ chức nhân lưu niệm 100 năm ngày sinh của ông. Ban tổ chức triển khai cho biết: hội thảo chiến lược đã hấp dẫn được gần đôi mươi tham luận của rất nhiều nhà nghiên cứu, bên thơ, bên phê bình văn học tập nổi tiếng, từ rất nhiều vùng miền bên trên cả nước… Chân dung công ty thơ Xuân Diệu. Năm 1982, lúc còn là một trong những anh bộ đội trẻ đóng góp quân sinh sống vùng biên giới Lạng Sơn, tôi bao gồm gửi một chùm thơ về Hà Nội để tham gia Cuộc vận động sáng tác văn - thơ và ca khúc cho thanh niên (1981 - 1983) do trung ương Đoàn bạn teen Cộng sản hồ chí minh và Hội công ty văn Việt Nam phối hợp tổ chức, nhân đáng nhớ 50 năm ngày thành lập và hoạt động Đoàn. Một trong những buổi chiều, tôi bất thần nhận được một một lá thư lạ, kế bên phong suy bì đề tên bạn viết là Xuân Diệu. Mở thư ra đọc, tôi vui mừng đến kinh ngạc khi biết chính là thư của một nhà thơ béo gửi đến mình. Lá thư vô cùng ngắn, chỉ có tầm khoảng hai trăm chữ. Xuân Diệu viết rằng ông cực kỳ thích chùm thơ tham gia dự thi của tôi. Ông đã trao đổi với nhà thơ Vũ Quần Phương và thống duy nhất cho điểm trên cao chùm thơ ấy. Cuối thư, Xuân Diệu yêu cầu tôi gửi mang lại ông một tập phiên bản thảo mới, ông sẽ đọc kỹ với góp ý. Năm 1983, khi đã “tạm trú” sinh hoạt Tạp chí âm nhạc Quân nhóm dự một trại viết ngắn ngày, tôi cảm nhận giấy mời của trung ương Đoàn cho nhận giải A giành cho thơ (thể các loại văn xuôi cùng ca khúc chỉ bao gồm giải B) trong cuộc vận động nói trên. Lễ trao giải ra mắt thật long trọng. Bởi tôi là “Thủ khoa” yêu cầu vinh dự được công ty thơ Xuân Diệu vẫy mang đến ngồi cạnh ông. Suốt buổi lễ ấy, phần đông tôi chẳng xem xét ai nói hầu hết gì, đọc cái gì, nhưng mà chỉ... Ngồi ngắm Xuân Diệu. Tôi nhớ rất rõ ràng Xuân Diệu đã ăn uống và uống các lắm, ông nạp năng lượng hết nhị suất bánh ngọt, còn xơi một trái chuối và cha miếng đu đủ nữa. Mấy ngày sau, theo lời hứa hẹn của Xuân Diệu, tôi tìm đến số bên 24 phố Cột Cờ thăm ông. Tôi download một quả đu đầy đủ chín khá to. Xuân Diệu quá bất ngờ hỏi: “Sao em biết tôi yêu thích thứ này? Gọt vỏ đi, ta cùng ăn luôn!”. Rồi ông đi tìm kiếm dao, nhưng không hiểu nhiều sao trong chống chẳng tất cả con dao nào cả. Túng quá, tôi bèn lôi vào túi cóc chiếc bố lô lộn ngược cơ mà mình đem theo ra một cái dao tem (thứ dao dùng làm cạo râu) rồi gọt và xẻ đu đủ bằng chiếc dao ấy. Tôi chỉ ăn uống một miếng nhỏ lấy lệ, còn 1 mình Xuân Diệu xơi không còn nửa quả. Trước lúc ra về, ông đưa trả tôi tập bản thảo Thao thức cùng với Kỳ thuộc và nói: “Em hãy đọc kỹ lại, chỗ nào tôi khuyên nhủ tròn (o) là câu hay, còn chỗ nào đánh vết nhân (x) là thơ dở”. Rồi Xuân Diệu khích lệ tôi: “Phải viết thêm các nữa, gắng sửa chữa cho kỹ, rồi tinh lọc gửi tới công ty xuất phiên bản họ in cho. Tất cả sách rồi, tôi sẽ trình làng em với Hội bên văn...” Dư âm của phần thưởng và lời căn dặn ở trong nhà thơ Xuân Diệu đã khiến cho tôi lúc trở về đơn vị chức năng ở tỉnh lạng sơn sống mọi ngày lâng lâng như đang trên mây gió, tràn đầy niềm vui và hy vọng. Nhưng hồi ấy những người sáng tác mới viết, in được tập thơ rất là khó khăn! Tôi gửi bạn dạng thảo đến Nhà xuất phiên bản Quân nhóm nhân dân, chỉnh sửa viên Nguyễn quang Tính phát âm rồi yêu mong sửa chữa, cứ tưởng sách được in mang đến nơi. Tuy nhiên họ cứ thổi lên rồi lại để xuống, do dự bao nhiêu lần... Mon 12 năm 1985, đơn vị thơ Xuân Diệu đột ngột qua đời. Hồi ấy, công ty chúng tôi đang xuất hiện tại Hà Nội để dự Hội nghị những người dân người viết văn trẻ toàn nước lần lắp thêm III. Sáng sớm ngày tổ chức triển khai tang lễ mang lại Xuân Diệu, tôi xung phong cùng mấy người các bạn viết trẻ em đến khám đa khoa Việt - Xô nhận thi hài của nhà thơ tự phòng giá vào áo quan, rồi khênh lên oto chuyển cho trụ sở 51 trằn Hưng Đạo... Tôi nhớ khôn xiết rõ, chiếc áo quan ở trong phòng thơ lớn không hiểu biết sao lại bị nứt nẻ, góc phía trái trên đầu để lộ ra một kẽ lớn, mang lại gần vừa một ngón tay. (Có lẽ nó được thiết kế bằng máy gỗ xoàng với giá cài đặt cũng rẻ?). Chúng tôi đã cần “xử lý” bằng phương pháp lót thêm mấy tờ giấy đỏ. Thời điểm sống, Xuân Diệu vốn không ước kỳ, chết rồi, ông đơn giản thế cũng chính là phải. Bên linh cữu của Xuân Diệu, cửa hàng chúng tôi đều sẽ ứa nước mắt với khóc thiệt sự. Với tôi, Xuân Diệu như 1 vị thánh, đầy hâm mộ và kính trọng. Sau ngày đó, tôi đã lặng lẽ tìm đọc số đông tác phẩm của Xuân Diệu và tất cả những gì bạn ta viết về ông… Nhưng trong khi hầu hết mọi bạn đều né tránh đụng va đến loại đề tài tế nhị, thậm chí rất có thể gọi là “phạm huý”, mà trong bài xích này tín đồ viết tạm hotline nó là chuyện “Tình trai” (mượn nguyên tên một bài thơ khá lừng danh của Xuân Diệu công khai ca ngợi mối tình của Rimbaud với Verlaine - “Hai nam giới thi sĩ choáng tương đối men”). Bởi, nếu bao gồm ai đó dám xác định rằng công ty thơ tình tài ba, thần tượng của biết bao nuốm hệ người yêu thơ nước ta là... đồng tính nam(!), thì dĩ nhiên chắn, các tín đồ cuồng nhiệt độ của ông sẽ hét lên: khoảng bậy! làm cái gi có chuyện đó! |